THIÊN LƯ TRỄ TRÀNG
Truyện
ngắn của Leo Tolstoy
Bản dịch của Nguyễn Văn Sâm
Thương gia trẻ Ivan Dmitrich Aksionov sống
trong thành phố Vladimir. Là người hằng sản, anh
có nhà cửa đàng hoàng c̣n làm chủ hai cửa tiệm nữa.
Đẹp trai, tóc dợn, vui tánh, anh c̣n
thích đờn ca xướng hát. Khi c̣n trẻ đă có thời
say sưa rượu chè, khi tửu nhập th́ cũng lạng
quạng, nhưng khi vợ con rồi th́ từ bỏ thần
men, thỉnh thoảng lắm mới chỉ nhấp nháp
chút đỉnh thôi.
Mùa Hè nọ Aksionov tính đi lên hội chợ
Nizhny. Hôm anh lên đường vợ anh can ngăn: 'Anh
ơi, đừng đi bửa nay nhe anh, em chiêm bao thấy
anh bị chuyện xui lắm.'
Aksionov cười lớn, nói: 'Chắc em sợ
anh tới đó lại rượu chè chớ ǵ!'
Vợ anh trả lời: 'Em không biết nữa,
chỉ biết là trong chiêm bao em thấy anh trở về, dở
nón ra th́ tóc bạc như bông g̣n.'
Aksionov cười lớn: 'Điềm hên
đó em! Anh sẽ bán hết
hàng, đem thật nhiều quà về tặng em cho mà
coi!'
Rồi anh từ giả gia đ́nh, lên
đường.
Khi đi được nửa đường,
anh gặp một phú thương từng quen biết, hai
người cùng qua đêm chung một quán trọ. Họ
cùng nhau nhâm nhi tuần trà tối trước khi đi ngủ.
Hai căn pḥng họ sát cạnh nhau.
Tánh Aksionov không thích dậy trễ, muốn
lên đường sớm khi không khí c̣n mát mẻ. Anh kêu
người đánh xe dậy thắng yên cương rồi
khởi hành trước khi trời rựng sáng.
Anh cho xe đi ngang qua chỗ ở của
người chủ quán, một căn lều phía sau, trả
tiền rồi tiếp tục
cuộc hành tŕnh.
Khi đi được độ chừng
hai mươi lăm dặm, anh ngừng lại cho ngựa
ăn. Thơ thẩn ngoài đường một lúc rồi
anh vào chỗ hàng hiên ngồi xuống. Anh gọi một
b́nh trà, trong khi chờ nhà hàng hâm nóng, anh lấy đàn ra dạo
chơi vài khúc.
Th́nh ĺnh một chiếc xe tam mă chạy
đến, tiếng chuông kêu leng keng inh ỏi. Một viên sĩ
quan bước xuống, theo sau có hai người lính. Ông ta
tiến về phía Aksionov, bắt đầu cật vấn
Aksionov là ai, đến đây hồi nào. Aksionov trả lời
xong rồi mời ông ta dùng trà. Nhưng người sĩ
quan tiếp tục cật vấn,
ông hỏi gằn: Tối hôm qua anh ngủ ở đâu? Ở
một ḿnh hay với ai nữa? Sáng nay anh có thấy người
đó không? Tại sao anh rời quán trọ quá sớm
như vậy?'
Aksionov ngạc nhiên khi bị hỏi kiểu
nầy nhưng anh cũng trả lời theo những ǵ
đă xảy ra. Rồi anh hỏi, 'Sao ông lại điều
tra tôi như là kẻ trộm cướp vậy? Tôi đi
buôn bán mà, đừng có hỏi tôi kiểu đó à nhe!'
Viên sĩ quan nọ gọi những người
lính tới, nói, 'Tôi là sĩ quan cảnh sát địa hạt, tôi hỏi anh v́ người phú
thương cùng anh nói chuyện tối qua đă bị cắt
cổ chết rồi. Chúng tôi phải khám xét hành lư của
anh mới được.'
Họ vào nhà. Họ mở tung hành lư của
Aksionov ra lục soát. Th́nh ĺnh viên sĩ quan cảnh sát rút ra
được một con dao nhọn trong bọc hàng, la lớn,
'Dao này của ai đây?' Aksionov nh́n, thấy con dao dính máu
được rút ra trong bọc hành lư của ḿnh th́ vô cùng
sợ hải.
'Tại sao con dao dính máu tùm lum vậy?'
Aksionov cố gắng trả lời,
nhưng tiếng không thể thốt ra, chỉ ấp úng:
" .. Tôi .. không biết.... không phải của tôi...'.
Người sĩ quan đáp: 'Sáng nay người
ta phát giác ra người phú thương kia nằm chết...
bị cắt đứt cổ. Chỉ có anh mới làm
được điều đó thôi. Căn nhà được
khóa từ bên trong mà, không có ai ở đó hết ngoài anh .'
Nè con dao dính máu này ở trong bọc hành lư của
anh nè. Bộ mặt và cách điệu của anh tố cáo
anh rồi. Thù thật đi,
anh đă giết người như thế nào? Cướp
được bao nhiêu?' Aksionov thề là anh chẳng làm ǵ hết,
sau khi uống trà xong th́ anh và người đó chia tay, tiền
th́ là của anh, chỉ có tám ngàn rúp, con dao th́ không phải của
anh. Giọng nói của Aksionov tắt nghẹn, đứt
khoảng, mặt mày anh tái ngắt, anh run rẩy như ḿnh
là người tội phạm.
Người sĩ quan ra lịnh cho lính trói
Aksionov lại, bỏ lên xe. Sau khi bị trói chân, quẳng
lên xe, Aksionov ngồi bó gối, nước mắt trào dâng.
Tiền bạc và đồ đạt của anh bị lấy
đi mất, anh bị giam vô ngục trong một thành phố
gần đó. Giấy tờ tư về Vladimir điều
tra về tư cách của anh.
Dân chúng và giới thương gia ở đây đều
nói rằng ngày xưa anh có rượu chè bê bối thiệt
nhưng trên căn bản anh là người tốt. Rồi
ṭa xử: anh bị kết án sát nhân đă giết người
phú thương ở Ryan, đă cườp của ông ta hai
mươi ngàn rúp.
Vợ anh tuyệt vọng không biết
đâu mà ṃ. Con cái anh th́ c̣n quá nhỏ, một đứa c̣n
bú, phải ẳm. Chị ta dẫn bầy con tới
thăm chồng trong ngục. Ban đầu người ta
không cho chị vào gặp mặt chồng, nhưng sau một
hồi van nài xin xỏ, chị được cho phép rồi
được dẫn đến tận nơi chồng bị
giam. Khi nh́n thấy chồng trong bộ áo tù nhân, mang xiềng
xích , bị nhốt chung với những tội phạm
đầu trộm đuôi cướp, sát nhân.. chị ngă bịch
xuống bất tỉnh nhân sự. Tỉnh dậy chị
kéo mấy đứa con vô ḷng ḿnh rồi ngồi xuống
bên cạnh chồng. Chị kể chuyện ở nhà, chị
hỏi chuyện ǵ đă xảy ra. Anh ta kể hết mọi
sự, chị hỏi: "Bây giờ phải làm ǵ đây
ḿnh?'
'Ḿnh phải làm đơn gởi lên Nga hoàng, không thể để một
người vô tội bị thụ án oan ức.'
Người vợ nói rằng ḿnh đă
đệ đơn lên rồi nhưng đơn đă bị
bát.
Aksionov không trả lời, anh tỏ ra thất
vọng tuyệt cùng.
Rồi người vợ nói: 'Không phải
khi không mà em thấy điềm chiêm bao anh trở về tóc
bạc trắng đâu. Anh nhớ chuyện đó không? Đáng lẽ anh nghe em không xuất
hành bữa đó'. Luồn mấy ngón tay vô tóc chồng, chị
nói: 'Anh ơi, nói thiệt với em đi, không phải anh
làm chuyện đó phải không?'
'Vậy th́ chính em cũng nghi anh nữa !'
Aksionov than rồi gụt đầu vô tay khóc nức nở.
Một người lính vô kêu vợ con anh ra, anh nói lời từ
biệt cuối cùng với vợ.
Khi vợ con đi rồi, anh ngồi ngẩm
lại cuộc gặp mặt vừa qua, nghĩ đến
chuyện người vợ tắm mẵn cũng nghi ngờ
ḿnh, anh nói với chính ḿnh, 'H́nh như chỉ có Thượng
Đế mới biết sự thật thôi. Chỉ có thể khiếu nại
với Thượng Đế thôi, chỉ có Ngài mới gia
ân cho ḿnh thôi.'
Từ đó Aksionov không viết đơn từ
kêu ca ǵ nữa, anh bỏ hết hi vọng, chỉ chuyên tâm cầu nguyện.
Aksionov bị xử phạt trượng rồi
bị đày đi làm phu mơ. Anh bị đánh đập
đ̣n bọng. Khi các vết thương vừa lành th́ bị
chuyển ngay lên Tây Bá Lợi Á cùng với những tội
phạm khác.
Trong hai mươi sáu năm ở đây,
Aksionov sống như kẻ phạm đồ. Tóc anh thành bạc
trắng như bông, râu dài thượt, lơ thơ trổ
màu râu bắp. Tất cả nét vui vẻ trẻ trung của
anh biến mất biệt tăm, lưng anh c̣ng, bước
chân đi chậm chạp, ít mở miệng, không bao giờ
cười, chỉ chuyên chú cầu nguyện.
Trong tù Aksionov học đóng giày, kiếm
được một chút ít tiền, ông mua quyển 'Lược
sử các Thánh'. Ông đọc khi trong nhà giam có đủ ánh
sáng, ngày chúa nhật, trong nhà thờ của trại ông đọc
các bài học và ca trong đoàn v́ giọng vẫn c̣n rất
tốt.
Giới chức nhà giam thích AKSIONOV v́ ông
đàng hoàng, bạn tù cũng kính nễ ông. Họ gọi
là 'Ông Nội' hay 'ông Thánh'. Khi muốn chuyển yêu sách ǵ lên
giới chức trại luôn luôn họ chọn Aksionov làm
phát ngôn viên. Mỗi khi có tranh cải giữa tù nhân với
nhau thưởng họ đến nhờ ông phân đoán.
Aksionov không bao giờ nhận được
tin tức ǵ về gia đ́nh ḿnh. Ngay cả chuyện sống
chết mất c̣n của vợ con ông cũng không biết ǵ hết.
Một ngày kia có một bọn tội phạm
mới được giải đến trại. Đêm
đến bạn tù cũ ngồi quanh những người
tù mới hỏi thăm về quê quán và phạm tội ǵ.
Cùng với vài người khác, Aksionov ngồi cạnh những
tù mới, lo đảng nghe chuyện.
Một trong những phạm nhân là một
người cao lớn, khỏe mạnh, vào khoảng sáu
mươi, với một bộ râu hun hun đỏ cắt
ngắn đang kể chuyện ḿnh. 'Mấy bạn này', ông
ta nói, "Tôi chỉ lấy có một con ngựa đang cột
vào cổ xe thôi, vậy mà họ tóm cổ tôi và xử về
tội trộm chớ. Tôi nói với họ là tôi chỉ cần
ngựa để về nhà nhanh một tư thôi mà. Rồi tôi
sẽ thả nó ra. Thêm nữa, người đánh xe là bạn
của tôi mà. V́ vậy tôi nói: "Được,
được". Họ th́ nói: 'Không, mày là thằng
ăn trộm." Nhưng mà họ đâu có bắt
được tôi đă lấy trộm ở chỗ nào, và
lấy bằng cách nào đâu. Trước đây tôi có làm một
chuyện thật là bậy và đáng lẽ tôi đă lên
đây lâu rồi. Nhưng mà lần đó họ không tóm cổ
được tôi. Bây giờ th́ họ gởi tôi đến
đây khi tôi không tội t́nh ǵ hết... - ồ, tôi nói dối
rồi, trước đây tôi có ở Tây Bá Lợi Á ,
nhưng mà không ở lâu."
Một người nào đó hỏi: 'Anh từ
đâu tới vậy?'
'Từ Vladimir. Gia đ́nh tôi ở đó. Tên
tôi là Mikar, người ta cũng gọi tôi là Semyonich."
Aksionov ngững đầu lên, nói: 'Semyonich,
anh có biết ǵ mấy người tên là Aksionov ở Vladimir
hay không? Họ vẫn c̣n sống đấy chứ?'
'Biết họ à?. Tôi biết rành đấy
chứ. Họ giàu sụ dầu rằng cha họ bị
đày đi Tây Bá Lợi Á. Tội phạm như chúng ḿnh vậy
mà! Ơ ` mà ông Nội, tại
sao ông lại ở đây vậy ông?'
AKSIONOV không muốn nói về nỗi bất
hạnh của đời ḿnh. Ông chỉ thở dài, nói: Về
cái tội của tôi, tôi đă thọ h́nh hai mươi sáu
năm nay rồi."
'Tội ǵ vậy?' MAksionovar Semyonich hỏi.
Nhưng Aksionov chỉ nói: 'Thôi, thôi, tôi
đáng tội lắm.' Ông không nói nữa, những những
bạn đồng tù của ông kể lại cho người
mới lư do v́ sao ông phải đến đây, kể rành rọt
câu chuyện ông bị xử oan v́ kẻ nào đó sát nhân rồi
dấu dao vào trong gói hành lư của ông.
Khi Mikar Semyonich nghe như vậy th́ anh ta
nh́n ông già Aksionov rồi quỳ xuống cái rột nói: 'Thiệt
là kỳ diệu, thiệt là kỳ diệu! Nhưng mà ông nội
ơi, sao mà ông già mau quá thể vậy chớ?'
Mọi người đều hỏi anh ta
tại sao anh ta ngạc nhiên như vậy, anh ta có gặp
Aksionov trước đây hay không, nhưng anh không trả lời,
chỉ nói: 'Các bạn ơi, chúng tôi gặp nhau đây thiệt
là diệu kỳ vô cùng!'
Mấy lời nói này khiến Aksionov suy nghĩ
không biết anh chàng này có biết ai là kẻ giết người phú
thương kia hay không, ông nói: 'Có thể là anh từng nghe
câu chuyện đó, cũng có thể là anh đă gặp tôi
trước đây phải không ?'
'Làm sao không nghe cho được chớ? Tiếng
lành đồn xa tiếng dữ đồn xa. Nhưng mà
lâu lắm rồi, tôi cũng đă quên những lời
đồn đăi rồi.'
'Cũng có thể bạn nghe nói ai là kẻ
sát nhân chứ?' Aksionov hỏi.
MAksionovar Semyonich cười lớn, đáp:
' Th́ chính kẻ có con dao trong bao hành lư của ḿnh chớ c̣n
ai vô đó nữa! Nếu nói kẻ nào dấu dao vô đó
th́ 'khẩu thuyết vô bằng', tục ngữ có nói rồi
mà! Làm sao ai lại có thể dấu dao vào bọc hành lư của
ông khi ông lấy nó kê đầu? Ông thức dậy sao?'
Nghe mấy lời này Aksionov biết chắc
rằng người trước mặt ḿnh là kẻ giết
người phú thương kia. Ông đứng dậy, bỏ
đi chỗ khác.
Đêm đó, Aksionov trằn trọc không ngủ
được. Ông khổ sở vô cùng tận, biết bao
nhiêu là h́nh ảnh lởn vởn trong trí. Có h́nh ảnh
người vợ trẻ lúc ông từ giả nàng để
lên đường đến hội chợ. Ông thấy rơ
ràng như nàng đang hiện diện, gương mặt
và đôi mắt đang ngước nh́n ông. Ông nghe nàng nói,
nàng cười. Rồi ông thấy mấy đứa con, nhỏ
như hồi đó, một đứa c̣n mang tấm vải
che cho nước miếng khỏi dính vô áo, đứa khác
th́ đang bú vú mẹ. Rồi ông nhớ lại ḿnh lúc
đó: trẻ trung và vui tính. Ông nhớ ông đă chơi
đàn như thế nào ở mái hiên của quán trọ
nơi ông bị bắt, nhớ lúc đó ông thanh thản vô
tư biết chừng nào. Ông thấy, trong trí của ḿnh,
nơi ông bị đánh khảo, những kẻ hành hạ
ông, và những người chứng kiến vây quanh; nhớ
tới những xích xiềng, nhớ tới những
người bạn tù, nhớ tới đời sống tù
đày trong suốt hai mươi sáu năm qua, nhớ tới
cái già ṣng sọc đến mau của ḿnh. Càng nhớ ông
càng thấy đau khổ tuyệt cùng, chỉ muốn
đâm đầu tự vận.
Tất cả cũng chỉ v́ chuyện ghê
tởm đó! Aksionov nghĩ. Rồi sự giận dữ của
ông bung tràn lên đối với Mikar Semyonich khiến ông có ư
định trả thù, ngay cả có chết đi cũng
không tiếc. Ông liên tục khấn nguyện cả đêm
nhưng cũng không thể nào t́m được lại sự
thanh thản. Ban ngày ông tránh không đến gần Mikar
Semyonich, cũng không thèm ngó tới bản mặt anh ta.
Cả hai tuần trôi qua như vậy. Đêm đêm Aksionov không ngủ
được, ông rất khổ sở nhưng không biết
phải làm sao.
Một đêm nọ trong khi ông đi lang
thang trong nhà tù th́ nhận thấy có đất rớt ra từ
dưới cái sạp làm chỗ nằm của tù nhân. Ông dừng
lại để coi chuyện ǵ. Th́nh ĺnh Mikar Semyonich ḅ ra từ
phía dưới sạp, anh ta nh́n lên Aksionov với bộ mặt
vô cùng kinh hoàng. Aksionov cố t́nh buớc đi tránh nh́n Mikar
Semyonich, nhưng anh này đă nắm tay ông nói rằng anh ta
đă đào một cái hang dưới tường, mỗi
ngày đem đất ra ngoài bằng cách bỏ vào đôi
giày cao cổ của ḿnh rồi trút bỏ trên đường
khi ra ngoài làm khổ dịch.
"Bố già nên giữ miệng giữ mồm
nhe, rồi tôi sẽ cho bố cùng trốn. Nếu mà bố
già tố cáo, chuyện đổ bể th́ họ sẽ tra tấn chết tôi, nhưng tôi
sẽ xơi tái bố già trước rồi ra sao th́ ra.'
Aksionov nh́n kẻ thù, giận tràn hông. Ông giật
mạnh tay ra, nói: 'Ta không có ư định trốn trại,
và anh cũng không cần phải giết ta nữa làm ǵ cho
mệt. Anh đă giết ta từ lâu rồi mà. Nói cho anh biết--
ta tố cáo hay không, chuyện đó do Thượng Đế
định đoạt."
Ngày hôm sau, khi đoàn tù được dẫn
ra làm khổ dịch th́ đoàn bảo vệ khám phá rằng
có kẻ đă đổ đất từ giày ḿnh ra
đường. Nhà tù được khám xét, con đường
hầm bị khám phá. Viên quản đốc nhà tù đến
cật vấn tất cả tù nhân để truy t́m thủ
phạm. Không ai chịu chỉ. Kẻ biết th́ không chịu
phản bội Mikar Semyonich, sợ rằng nói ra th́ anh ta sẽ
bị một trận đ̣n thập tử nhất sanh.
Sau cùng viên quản đốc quay về
Aksionov, một người mà ông từ lâu biết là công
chánh: 'Ông là một người trung thực, vậy ông hăy
nói, trước mặt Thượng Đế, cho tôi biết
ai đă đào con đường hầm đó?'
Mikar Semyonich đứng như là không có chuyện
ǵ liên quan đến ḿnh, nh́n viên quản đốc rồi
lơ là nh́n Aksionov. Môi và tay Aksionov run rẩy, thời gian
trôi qua thiệt lâu mà ông cũng không thốt ra được
lời nào. Ông suy nghĩ. Tại sao ḿnh phải bảo vệ
cái thằng đă phá nát cuộc đời ḿnh chớ?
Để cho hắn ta nếm mùi những ǵ mà ḿnh đă chịu
đựng. Nhưng mà không được. Nếu nói ra biết
đâu hắn sẽ bị tra khảo chí mạng, nếu
ḿnh đoán sai về hắn th́ sao chớ? Ḿnh có lợi lộc ǵ đâu?
'Ông già ơi," viên quản đốc hối
thúc, "nói sự thật
đi: ai đào vậy?'
Aksionov đảo mắt qua Mikar Semyonich, nói
:' Thưa ông tôi không thể nói được, Thượng
Đế không cho tôi nói. Ông hành hạ tôi cách ǵ cũng
được, tôi chịu hết.'
Viên quản đốc làm tất cả mọi
cách Aksionov cũng không chịu nói ǵ thêm, câu chuyện
được bỏ qua.
Đêm đến, khi Aksionov nằm trên
giường, vừa thiu thiu ngủ, có ai đó nhè nhẹ
tiến tới, ngồi trên mép giường. Ông nhướng
mắt nh́n trong bóng đêm thấy là Mikar Semyonich.
'C̣n muốn ǵ nữa đây?' Aksionov hỏi.
'Anh đến đây làm ǵ chớ?'
Mikar Semyonich im lặng.
Aksionov ngồi dậy: "Anh muốn ǵ?
Đi đi không thôi tôi kêu cảnh vệ đó!"
Mikar Semyonich cúi xuống gần Aksionov, th́
thào, "Ivan Dmitrich, hăy tha thứ cho tôi nhe ông!"
'Chuyện ǵ?' Aksionov hỏi.
'Chính tôi là cái thằng đă giết người
phú thương kia rồi dấu con dao vào gói hành lư của
ông. Tôi đă định giết ông luôn nhưng mà nghe có tiếng
động bên ngoài nên tôi luồn con dao vào gói đồ của
ông rồi chuồn êm qua cửa sổ."
Aksionov im lặng, không biết nói ǵ. Mikar
Semyonich tuột xuống khỏi giường, quỳ
dưới đất. "Ông Ivan Dmitrich ơi, xin ông hăy
tha lỗi cho tôi nhe!. Xin hăy v́ t́nh thương của Thượng
Đế mà tha thứ tội t́nh của tôi. Tôi sẽ thú tội
rằng ḿnh là kẻ giết người phú thương
kia để ông được tha trở về với gia
đ́nh."
'Nói th́ dễ lắm," Aksionov nói, "Nhưng ta đă chịu khổ
giùm anh trong suốt hai mươi sáu năm qua rồi. Ta c̣n
có chỗ nào đâu nữa mà về? Về đâu bây giờ?...
Vợ ta đă qua đời, con cái ta đă quên cha chúng từ
lâu. C̣n chỗ nào nương thân đâu mà về?"
Mikar Semyonich không đứng dậy, anh ta
đập đầu xuống đất kêu van: "Ông
Ivan Dimitrich ơi, xin hăy thứ tha cho tôi. Thà rằng để
họ tra khảo tôi bằng dùi bằng gậy c̣n ít đau
đớn hơn khi thấy ông như thế này... Vậy
mà ông vẫn thương hại tôi, vẫn không tố cáo
tôi. Xin hăy nhân danh Chúa, tha thứ cho tôi đi nhé, tha thứ
cho một kẻ cùn căn mạt kiếp không ra ǵ." Rồi
anh ta nức nở khóc.
Khi nghe Mikar
Semyonich khóc, Aksionov cũng khóc theo.
Ông nói: "Thượng Đế sẽ thứ
tha cho anh thôi. Ta có thể c̣n tệ hơn anh cả trăm
cả ngàn lần nữa là khác." Khi nói ra được
những lời này, ḷng ông cảm thấy nhẹ nhàng,
thơ thới, sự mong mỏi trở về với gia
đ́nh bỗng nhiên tiêu tan mất. Ông không c̣n ước ao
rời khỏi nhà tù nữa, chỉ mong sao cho mau đến
ngày được giải thoát khỏi chốn trần ai.
Nhờ câu chuyện bữa đó, Mikar
Semyonich đi thú tội ḿnh, nhưng khi lịnh bạch hóa
đến trại giam th́ ông già Aksionov đă thành người
thiên cổ.
Nguyễn
Văn Sâm dịch (theo bản
tiếng Anh)